“Tôi cũng là con người mà. Vợ chồng gì ngủ xoay mặt vô vách, không ai nói với ai tiếng nào. Từ ngày tôi cưới bà về, tôi chưa bao giờ thấy bà nở với tôi nụ cười. Gương mặt lúc nào cũng trầm tư, u uất, nặng nề, âm trì, địa ngục”… Giọt nước mắt của ông Hội đồng Thăng tàn nhẫn trong vở Đời cô Lựu rơi xuống trước bi kịch rất thật của một tình yêu sở hữu nhưng đơn phương với vợ mình, theo mỗi tiếng gằn giọng, ngắt nhịp, nhả chữ… Khán giả bất chợt khóc theo ông. Cũng như đã từng rơi nước mắt trước nỗi đau của gã Phê độc ác trong vở Khi người điên biết yêu, lúc gã trút cạn hơi thở trên tay người mà mình ôm lòng thù hận đến cuối đời.